Số người đã đến đây đông vô kể, họ từ khắp nơi trên thế giới kéo đến, bỏ ra hàng chục ngàn đô la chỉ để được nhìn thấy một sự kiện sẽ diễn ra trong vòng 4 phút! Chúng tôi làm gì ở đây? Chúng tôi muốn đứng dưới một bóng mát! Chỉ có thế ! Loài người chúng ta quả là một loài lạ lùng, phải không?Lời nói lung lay, gương bày lôi cuốn.Thay vì làm quyết định, chúng ta làm những lời ao ước.Với 60 triệu người chết đói mỗi năm trên thế giới, rõ ràng đã đến lúc chúng ta phải xét lại cách thức chúng ta sử dụng tài nguyên của chúng ta.Hồi ấy, lúc nào tôi cũng lo không biết chiếc Volkswagen 1960 của tôi có sức chạy hết quãng đường 30 phút đưa tôi tới chỗ làm việc hay không.Tệ hơn nữa, nhiều người còn trả lời là họ vô cùng tức giận về sự kiện này.Hãy nhớ rằng không hề có thất bại trong cuộc đời.* Nhìn khía cạnh tốt đẹp của sự vật và làm cho niềm lạc quan của tôi thành hiện thực.Trong thời kỳ chiến tranh, nhà máy 2 lần bị trúng bom, khiến phần lớn cơ sở chế tạo bị phá hủy.Cuối cùng tôi tự hỏi, "Tôi phải xếp các giá trị của mình theo thứ tự ưu tiên nào để đạt được định mệnh của mình? Tôi không hỏi, "Điều nào quan trọng đối với tôi? mà là, "Các giá trị của tôi cần phải như thế nào?" Và tôi đã khai triển được một danh sách mới như sau:
