Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.Nàng nằm nhớ người yêu cũ.Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.