Ba tôi đã có lý khi người bảo tôi đau ốm không phải vì những hoàn cảnh ấy.Quân đội của đại tướng Lee ở trong đồn, đói, rách, bị đánh bại.Cô ta mệt mỏi vì cô chán ngán công việc, có lẽ chán ngán cả đời sống.Phương pháp trị bệnh thần kinh đó của các bác sĩ, tên là "tác động liệu pháp", thiệt không mới mẻ gì.Còn người bán hàng ở tiệm tạp hoá, người bán báo, người đánh giầy cho bạn ở góc đường nữa? Họ đều là người như ta, trong đầu cũng đầy nhưng lo lắng, mơ mộng và hoài bão riêng.Chàng viết: "Tháng tư năm 1945, vì quá lo nghĩ, tôi mắc một chứng bệnh ruột, đau đớn vô cùng.Nếu không có điều kiện cần thiết ấy thì dù có biết cả ngàn quy tắc cũng không có ít lợi gì.Tôi được biết một nhà buôn ở Nữu Ước đã thắng bầy quỷ dữ đó bằng cách cắm đầu làm việc luôn tay, tới nỗi không có thời giờ ưu phiền nữa.Tôi bèn bắt đầu "tốp lo" mỗi khi gặp điều gì ưu phiển bất mãn.Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát.
