Hình như cứ mỗi khi có điều gì đó thất vọng, buồn chán và bi quan, trong tiềm thức của mỗi con người chúng ta luôn có ý hướng về một cái gì đó thiêng liêng và thần bí.đôi lúc bạn bắt gặp một gã rất lạ đang cầm cái giỏ rất quen để rồi từ chiếc miệng rất quen phát ra những âm thanh rất lạ.Dù sao… mình vẫn muốn cô ấy được vui.“Hạnh phúc đôi khi thật giản dị.Sẽ chẳng có gì đặc biết nếu không chú ý cách bà ăn, không kém gì tôi lúc này, mà không, hơn ấy chứ, cụ đưa tô lên miệng húp lấy húp để cho đến những giọt nước cuối cùng còn động trên tô, tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi cụ chưa được ăn một bữa ăn "thịnh soạn" như vậy.Khi bạn cảm thấy thích một người chỉ đơn giản vì họ nói rằng họ thích bạn.“Không có biển xanh thì không có sóng trắng, ko có sông lợ thì không có phù sa."Nowhere is now here" - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây.Cái thích đó gọi là sự quí mến.Nghe giọng cô ấy, không hiểu sao nước
