Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Tôi ngồi như tượng đá.Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm.Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.Vận động điên cuồng và đầy khao khát.Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.