Rồi, tôi phải tập chứ.Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.Có lí do cũng không khóc.Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.