Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.Tua nhanh thôi, mệt rồi.Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.Xuống nhà, ông nội vừa sang.Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc.Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
