Điều thứ nhất là phải vạch mục đích để định hướng nỗ lực của bạn.Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà.Kiên tâm thì không khi nào thất bại.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.Rồi ta tự bào chữa là không có thì giờ, rằng mỗi ngày chỉ có 24 giờ thôi.Đáng lẽ nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được, tôi phải chạy lại sân quần vợt đây" thì bạn phải nói: "Xin lỗi anh, tôi không thể tiếp anh được vì tôi phải làm việc đây".Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về.Tuy nhiên nếu tôi sắp đặt lại cuộc đời thì tôi cũng sẽ làm như tôi đã làm, vì chỉ những người đã tận lực sống bảy ngày mỗi tuần trong một thời gian dài mới nhận được cả cái đẹp của cảnh nhàn nó cứ đều đều trở lại cuối mỗi tuần.Ai là người trong chúng ta sống 24 giờ một ngày? Tôi nói sống đó, không phải là sống cho có, sống sao cũng được đâu.Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy.
