Tôi cứ tà tà gạt chân chống.Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.Và rồi họ thả xe tôi ra.Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.