Một giọt rơi xuống sách.Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Chúng là những bước chân của suy nghĩ.Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Tôi chả thấy thú vị gì cả.Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.Hoặc biết nhưng không rõ.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
