Mặt trời đã lên đỉnh đầu rọi thẳng xuống khu đất.Cũng vào ngày hôm đó, Sid thức dậy trễ hơn một chút so với ngày thường.Dù cho khu rừng Mê Hoặc là vô cùng rộng lớn nhưng ta muốn tìm ra nó, ta biết những người có thể giúp được ta.Bóng đêm đen kịt giăng phủ dày đặc.Một buổi chiều đẹp như muôn thuở!- Lần đầu tiên, giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa.Cậu chuyện cậu kể đã đến với tôi bởi vì tôi đã đi tìm nó, dù tôi không ý thức là mình đang làm như vậy.- Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Để ta giải thích cho mọi người rõ thêm.Kỳ lạ thay, bây giờ Sid ít cảm thấy lo lắng hơn về việc liệu mảnh đất mình chọn có đúng là nới Cây Bốn Là thần kỳ sẽ mọc hay không.- Lần đầu tiên, giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa.